Cuộc sống hiện đại đầy hối hả khiến con người dễ bị cuốn vào những thứ hào nhoáng bề ngoài và vô tình lãng quên giá trị đích thực của những gì mình đang có. Một lần, tôi đến thăm một cộng đoàn dòng tu và bắt gặp quý Soeurs đang sốt sắng chìm đắm trong giờ chầu Thánh Thể. Hình ảnh ấy đã khiến tôi xúc động và cảm nhận được vẻ đẹp sâu xa của đời sống cầu nguyện. Quả thật, cầu nguyện là điều thiết yếu mà mỗi người chúng ta đều cần, bởi chính qua đó, ta được nối kết mật thiết với Thiên Chúa và với tha nhân.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, các Tông đồ xin Đức Giêsu dạy họ cầu nguyện. Đáp lại, Ngài đã truyền dạy Kinh Lạy Cha; một lời kinh không chỉ đơn thuần là lời thưa gửi lên Thiên Chúa, mà còn là một mối tương giao thân tình với Người.
Tại sao Đức Giêsu lại dạy các Tông đồ cầu nguyện bằng Kinh Lạy Cha? Có lẽ vì hình ảnh người cha là biểu tượng gần gũi nhất trong tâm khảm của các ông và cả của chúng ta. Người cha tuy không mang nặng đẻ đau như người mẹ, nhưng lại âm thầm mang trong lòng một tình yêu bao la và sâu sắc dành cho con cái. Nhiều trẻ em khi biết nói thường gọi “Ba ơi!” như một cách tự nhiên để diễn tả sự gắn bó và thân thương. Qua đó, Đức Giêsu muốn dạy chúng ta rằng cầu nguyện không phải là một nghi thức xa cách, mà là lời thưa thân mật của người con với Cha của mình – một Cha đầy yêu thương, luôn lắng nghe, luôn đón nhận.
Đức Giêsu còn dạy các môn đệ phải kiên trì trong cầu nguyện – không phải để thuyết phục Thiên Chúa ban điều mình muốn, nhưng để tâm hồn ta ngày càng hoà hợp hơn với thánh ý Ngài. Khi ấy, lời cầu xin không còn xuất phát từ những ước muốn vị kỷ, mà trở thành cầu nguyện đích thực: nâng tâm hồn ta lên, đưa ta đến gần Chúa hơn. Tuy nhiên, thực tế cho thấy không ít lần ta đến với Chúa chỉ để xin điều này, điều kia – như thể muốn Người đáp ứng những khát vọng thuộc về tính xác thịt hơn là khao khát sống theo thánh ý Ngài.
Chính vì vậy, khi lời cầu nguyện không được đáp lại như mong muốn, con người thường có xu hướng chạy tìm đến các vị thánh, các đền thờ, thậm chí rơi vào những hành vi mang màu sắc mê tín, để mong cầu điều mình ao ước. Tôi không phủ nhận vai trò chuyển cầu của Đức Mẹ và các thánh – những người đang ở gần Chúa – nhưng điều quan trọng là không biến việc cầu nguyện thành hành vi trao đổi vụ lợi. Sự kiên trì trong cầu nguyện không có nghĩa là cứ lập đi lập lại một lời xin, mà là để ta được dẫn vào mầu nhiệm của Thiên Chúa.
Đức Maria, Mẹ Thiên Chúa, là mẫu gương tuyệt vời của cầu nguyện đích thực. Mẹ không chỉ đồng hành cùng chúng ta trên hành trình thiêng liêng, mà còn là hiện thân sống động của lòng thương xót Thiên Chúa. Nhờ sự kết hiệp mật thiết giữa Mẹ và Thiên Chúa, ai chiêm ngắm Mẹ cũng có thể gặp gỡ chính Thiên Chúa qua Mẹ.
Để kết lại, xin mời bạn suy gẫm qua câu chuyện sau:
Một người thuỷ thủ già dẫn một chàng trai trẻ xuống chèo thuyền. Trên mái chèo bên phải có khắc chữ “Prie” (Cầu nguyện), còn bên trái là chữ “Travailler” (Lao động). Chàng trai trẻ bật cười chế nhạo:
Bác ơi! Giờ là thời nào rồi, cần gì phải cầu nguyện nữa khi chỉ cần lao động là đủ! Người thuỷ thủ không nói gì, liền rút mái chèo “Cầu nguyện” lên và chỉ chèo bằng mái chèo “Lao động”. Chiếc thuyền cứ quay tròn tại chỗ mà không thể tiến tới. Khi ấy, chàng trai mới hiểu ra: cần phải có cả hai – lao động và cầu nguyện – thì con thuyền cuộc đời mới đi về phía trước được.
Cầu nguyện là yếu tố không thể thiếu trong đời sống thiêng liêng của chúng ta. Nhưng điều quan trọng không chỉ là có cầu nguyện, mà là cầu nguyện thế nào. Chỉ mình Thiên Chúa biết điều gì là tốt nhất cho ta. Và Ngài sẽ ban đúng điều ta cần, vào đúng lúc – không theo ý ta, nhưng theo tình yêu vô biên của Ngài. Amen.